Thursday, October 2, 2014

KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ TRỄ - ST

 .
Ngày đầu tiên ở trường đại học, sau khi giáo sư tự giới thiệu với bọn sinh viên lớp Hóa chúng tôi, ông đố chúng tôi xem hôm nay trong lớp có gì lạ. Tôi đứng lên nhìn quanh thì một bàn tay nhẹ nhàng chạm vai tôi. Tôi ngó nghiêng và thấy một quý bà nhỏ bé, da nhăn nheo đang mỉm cười - nụ cười bừng sáng. 

Bà nói: “Chào anh chàng đẹp trai. Tôi tên Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi có thể ôm cậu một cái được không?”.

Tôi cười lớn và sốt sắng trả lời: “ Dạ được, bà ạ!” Và bà ôm siết tôi thật chặt.

“Sao bà lại đi học vào độ tuổi quá trẻ trung, ngây thơ đến vậy?" Tôi đùa.

Bà hóm hỉnh trả lời: “Tôi đến đây để tìm một ông chồng giàu có, kết hôn, có vài đứa con, rồi sau đó nghỉ hưu và đi du lịch.”

“Ôi, bà hài hước thật! Thôi mà, bà nói thiệt đi ạ!” Tôi đề nghị. Tôi tò mò muốn biết điều gì đã thúc đẩy bà chấp nhận thách thức ở độ tuổi này.

“Bà luôn mơ được học đại học, và giờ đây bà đang đạt được điều đó!” Bà trả lời tôi.

Tôi à lên một tiếng. Thật khó tưởng tượng một người già như vậy mà vẫn muốn đi học đại học. Bà làm sao có sức khỏe để tham gia những buổi tiệc tùng sinh nhật, những chuyến tham quan, picnic, hay những môn thể thao? Và bà làm sao có thể đủ nhanh nhạy tiếp thu những thứ công nghệ hiện đại mà chúng tôi sẽ học. Mà người già lại khó tính, tôi sợ bà và chúng tôi sẽ có nhiều điểm bất đồng ...

Sau buổi học, chúng tôi đi bộ về khu tập thể sinh viên và chia nhau món sữa lắc. Trong chốc lát, chúng tôi trở thành bạn.

Lo lắng của tôi là quá thừa ....Lớp tôi chẳng có ý định để bà Rose ra rìa. Đúng là bà không thể tham gia các sự kiện thể thao. Nhưng bà là chuyên gia cổ vũ và động viên tinh thần. Môn gì có thể chơi được thì bà tham gia ở mức độ nhẹ còn lại thì cổ vũ ..vô tư.  Đó là chưa kể, bọn con gái tìm thấy nơi bà một chuyên gia  tư vấn tình cảm .

Ba tháng tiếp sau đó, mỗi ngày chúng tôi đều ra về cùng nhau và trò chuyện không dứt. Tôi luôn bị hấp dẫn khi được “cỗ máy thời gian” này chia sẻ sự khôn ngoan, từng trải và những kinh nghiệm, những triết lí thâm thúy về cuộc đời .

Trong năm đó bà Rose trở thành thần tượng của khu học xá Bà kết bạn ở bất cứ nơi nào bà đến. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người.

Vào cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose nói chuyện tại buổi tiệc của đội banh. Tôi sẽ không bao giờ quên những điều bà đã nói vời chúng tôi ngày hôm ấy. Sau khi được giới thiệu bà Rose bước lên bục  sẵn sàng đọc bài phát biểu đã được chuẩn bị từ trước, bà luống cuống đánh rơi vài giấy bìa cỡ 3×5 xuống sàn. Lỡ bộ và hơi bối rối, bà nghiêng về phía micro mỉm cười và nói “Tôi xin lỗi.  Tôi quá hoảng. Tôi đã bỏ bia vì mùa chay Phục Sinh và rượu wishkey đang giết tôi! Tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ được bài phát biểu đúng đầu đuôi nên hãy để tôi kể với các bạn những gì tôi biết.”

Vì chúng tôi cười lớn, bà hắng giọng và bắt đầu: “Chúng ta không nên ngừng hoạt động bởi vì chúng ta già, chúng ta trở nên già vì chúng ta ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để giữ mình tươi trẻ, hạnh phúc và đạt được thành công đó là:

“Các bạn nên cười lớn và tìm sự hài hước mỗi ngày.”

“Các bạn cần có ước mơ của riêng mình. Khi bạn đánh mất ước mơ đồng nghĩa với bạn đã chết. Xung quanh chúng ta có quá nhiều người -  những người đã chết mà chẳng hề hay biết!”

“Có một sự khác biệt khổng lồ giữa việc già đi và trưởng thành. Nếu bạn mười chín tuổi và nằm ì trên giường trong một năm tròn, không làm được điều gì hữu ích cả, bạn sẽ già đi thành hai mươi tuổi. Nếu tôi tám mươi bảy tuổi và nằm trên giường một năm chẳng làm gì, tôi sẽ thành tám mươi tám tuổi. Ai cũng phải già đi mà không cần có chút tài năng hay bất cứ nổ lực nào. Trong khi đó bạn không già mà chỉ trưởng thành, nếu bạn biết tìm  ra trong sự thay đổi những cơ hội để trải nghiệm.”


“Đừng hối tiếc. Người cao tuổi thường không hối tiếc về những gì họ đã làm, nhưng lại thường hối tiếc về những gì họ đã không làm.
Chỉ những người còn mang hối tiếc mới là người sợ chết."

Bà kết thúc bài phát biểu bằng cách can đảm hát bài “The Rose.” Bà thách mỗi chúng tôi học ca từ và thực hiện những điều đó trong cuộc sống hàng ngày.
 
Ai đó bảo: “Tình yêu là con sông nhấn chìm những rong rêu yếu ớt”
Ai đó bảo: “Tình yêu là lưỡi dao làm tâm hồn bạn nhỏ máu”
Ai đó bảo: “Tình yêu như một sự đói khát, một nỗi khát thèm đau đớn miên man”
Còn tôi nói: “Tình yêu là bông hoa, còn bạn chính là cái hạt duy nhất của bông hoa đó”.
 
Những tâm hồn sợ tổn thương sẽ chẳng bao giờ học được nhảy múa.
Những mơ ước sợ xáo động chẳng bao giờ nắm được cơ hội.
Những tâm hồn sợ chết chẳng bao giờ học được cách sống ra sao.
 
Khi đêm tối trở nên quá cô đơn và con đường trở nên quá dài
Và bạn nghĩ tình yêu chỉ dành cho người may mắn hay kẻ mạnh
Hãy luôn nhớ rằng, mùa đông, bên dưới những lớp tuyết buốt giá kia
Luôn có những hạt nằm đó, chờ tình yêu của mặt trời mùa xuân để bật mầm thành những đoá hồng.

Kết thúc năm học, bà Rose hoàn tất chương trình đại học mà bà đã bắt đầu những năm trước đó.

Một tuần sau khi tốt nghiệp, bà Rose qua đời một cách thanh thản trong giấc ngủ dài. Hơn hai ngàn sinh viên trường cao đẳng đến dự tang lễ để tỏ lòng tôn kính người phụ nữ tuyệt vời, người bạn đồng môn, chính bà là ví dụ, đã dạy cho chúng tôi rằng: "không bao giờ là quá muộn để thực hiện điều mình ao ước" . 

Đôi khi, tôi vẫn nhớ bà với nụ cười trên môi: Vâng, không bao giờ là quá muộn để làm điều bạn muốn ...

sưu tầm



Lời bài hát The Rose


Some say love it is a river
That drowns the tender reed
Some say love it is a razor
That leaves your soul to bleed
Some say love it is a hunger
An endless aching need
I say love it is a flower
And you-it's only seed


It's the heart afraid of breaking
That never learns to dance
It's the dream afraid of waking
That never takes the chance
It's the one who won't be taken
Who cannot seem to give
And the soul afraid of dying
That never learns to live


When the night has been too lonely
And the road has been too long
And you think that love is only
For the lucky and the strong
Just remember in the winter
Far beneath the bitter snow
Lies the seed that with the sun's love
In the spring becomes the rose


Người ta nói tình yêu là dòng sông xanh thẳm
Nhấn chìm đi đám sậy hoang mềm yếu
Người ta bảo tình yêu là dao sắc
Làm tâm hồn em rỉ máu yêu thương
Người ta nói tình yêu là khát khao
Là cơn đau mãi không thôi day dứt
Riêng với anh, tình yêu là hoa thắm
Và em- hạt mầm duy nhất của lòng anh


Là trái tim trong lo sợ vỡ tan
Chưa bao giờ biết một lần nhảy múa
Là giấc mơ không muốn bị đánh thức
Chẳng bao giờ giữ được những giấc mộng đẹp
Là một người chẳng chia sẻ cùng ai
Một ai đó dường như không thể trao tặng
Là một tâm hồn e dè phải chia lìa
Không bao giờ biết sống ra sao


Khi đêm về cô độc biết bao
Khi con đường trở nên dài xa mãi
Khi em nghĩ tình yêu chỉ dành tặng
Cho những người may mắn với quyết tâm
Hãy nhớ rằng trong giá lạnh mùa đông
Sâu thẳm trong cơn giá buốt tuyết dày
Có hạt mầm đợi chờ tình yêu của nắng
Thành hoa hồng nở rộ giữa mùa xuân

















































No comments:

Post a Comment