Showing posts with label Tản mạn.... Show all posts
Showing posts with label Tản mạn.... Show all posts

Saturday, November 22, 2014

THẦY ƠI !

Thầy trò chúng tôi vẫn đến trường như đàn ong chăm chỉ chắt chiu dòng mật vàng cho cuộc sống đầy cam go
 

Tình cờ lật lại cuốn lưu bút ngày xưa....Nhìn trang bìa ố vàng theo dòng thời gian, tim tôi bỗng trào dâng bao nỗi niềm... Lật từng trang, từng trang - quá khứ tuổi thơ xoay vần trong nhung nhớ. Tuổi thơ ấy, như những làn sóng nhỏ luôn tung tăng bên ghềnh đá, như cánh hoa dại thơ ngây dưới mái trường. Nơi ấy, có bạn tôi và Thầy Cả của chúng tôi !

 

Vệt nắng chiều len lỏi rọi vào tiềm thức xa xăm đâu đó ẩn hiện bóng dáng thầy tôi ... Ngồi đọc lại từng vần thơ thầy viết trên trang lưu bút trước ngày tôi xa rời mái trường Cam Lộc mà cứ ngỡ thầy vẫn còn đây... Đôi môi ấy luôn nở nụ cười thân thiện, ấm áp. Cặp kiếng cận "to đùng", "dầy cộm", càng làm gương mặt thầy đậm hơn nét nhân hậu, hiền hòa...

 

Minh Trí (con trai Thầy tôi ) & Tiến - cả hai đều là bạn đồng học của tôi
 
Ai nói toán học là hiện thân của sự khô khan, nhưng với thầy tôi - những con số trở nên những vần thơ sống động - thầy không khô như những hằng số đáng nhớ, những phương trình . X- Y.... Và ... Dù cuộc sống ngày ấy có đạm bạc, nghèo khổ đến đâu vẫn không thể lay chuyển trái tim nhân ái của thầy tôi. Thầy dạy chúng tôi  bằng cả tấm lòng ... chưa bao giờ tôi nghe thầy nhắc lũ học trò nghèo chúng tôi đóng tiền học phí. Vì vậy, bao  lớp học trò nghèo như tôi chẳng ngại ngùng, mặc cảm đến học thêm nhà thầy. Giờ học của thầy, bọn trẻ chúng tôi vui như ngày hội. Mà thật kỳ lạ, thầy dạy môn toán mà thích thơ ca!? Thầy làm chùng dây thần  kinh căng thẳng của chúng tôi bằng những vần thơ lẫn trong những tràng cười sảng khoái...

 
           Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,
           Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.
           Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,
           Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.
.
           Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,
           Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.
           Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,
           Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.

           Anh chờ đợi một lời em giải thích,
     Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.
           Hệ số đo cường độ của tình thương,
           Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.

           Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,
          Tính không ra phương chính của cấp thang.
          Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,
          Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.
             .......


Thầy vẫn đọc nhiều bài thơ về toán học hay như thế vào những giờ lên lớp! Có lẽ, đây chính là "tuyệt chiêu" của thầy nhằm khích thích bọn trẻ chúng tôi yêu say đắm môn học khô khan này.

 Bằng cách này thầy âm thầm trao chúng cho tôi bao kiến thức mà không đòi hỏi bất kỳ một sự đền đáp nào. Trước lớp, chưa một lần tôi thấy thầy cáu gắt, than vãn dẫu ngày ấy với đồng lương giáo viên còm cỏi thầy phải cõng trên lưng gánh nặng gia đình (gần một tiểu đội chứ hổng ít), chồng chất bao nỗi lo .... Phải chăng, chúng tôi - những đứa học trò ngây thơ ưa nghịch phá, đã phần nào xua tan những phiền muộn hiện trên mái tóc hoa râm của thầy - sắc trắng của nhọc nhằn, bươn chải.... Lúc ấy, chúng tôi nào biết được xã hội tạo nên đời sống khốn cùng mà mỗi người dân quê tôi phải gánh chịu! Tuy nhiên, dù cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc - thầy trò chúng tôi vẫn đến trường như đàn ong chăm chỉ chắt chiu dòng mật vàng cho cuộc sống đầy cam go. 

Nhớ lắm mái trường ọp ẹp ngày xưa  - quanh năm "bốn bề lộng gió". Hầu như lớp nào cũng vậy, đố ai tìm được một cái ghế đẹp dành cho giáo viên. Trường tôi phải xếp vào "danh lam thắng cảnh" nghèo nhất thế giới có lẽ vây..hihi... Nhưng  ngôi trường này luôn đẹp mãi trong ký ức tôi bởi cái giàu có, thịnh vượng của tình nghĩa thầy trò.  Tuổi thơ của tôi được hồn nhiên ôm trọn những dãy số, những phương pháp giải toán  thầy trao tặng...
 

Cánh chim nhỏ tìm về tổ ấm


Suốt cuộc đời thầy đứng cho các em ngồi đó là "tâm huyết" của thầy ... Ngờ đâu ít lâu sau thầy tôi không còn có thể đứng được nữa. Trong một lần chuẩn bị đến lớp, đôi chân của thầy quỵ xuống, không đứng vững - Căn bệnh ác nghiệt cướp dần cơ thể thầy. 

Thầy ơi! Làm sao con quên được năm cuối cấp hai khi con đưa thầy quyển lưu bút xọc xệch được con tự tay đóng lại từ những trang vở còn thừa vào cuối niên học, xin thầy viết vài dòng lưu niệm.  Thầy đón nhận mà con thấy khóe mắt thầy dường như ngấn lệ. Ngày hôm sau, thầy trao cho con bài thơ, từng dòng thơ chan chứa cảm xúc...


 GỞI TRÒ THƯ
Vài dòng thơ thẩn gởi trò Thư
Cha mẹ thầy cô nở nụ cười
Học chắc chăm ngoan ai cũng mến
Cấp ba chào đón đóa hoa tươi

Đối Thư Thầy Cả như gia đình
Đối xử với nhau rất hữu tình
Nên đọc bài thơ ba má biết
Trước sau như một vẫn là mình

Xưa nay thích cảnh với bông hoa
Chút ít lời thơ để gọi là
Tiêu khiển tinh thần cho thoải mái
Vẫn là Thầy Cả tính xuề xòa

Gần năm mươi tuổi đã già rồi
Con cháu bao giờ cũng mến thôi
Giúp đỡ cho nhau là chủ yếu
Lúc nào tình cảm cũng không vơi

Thơ ra như gió để vui thôi
Chẳng nháp làm chi cũng tuyệt vời..
 
                                                                                                                            ThầyCả
                                                                                       
Con thắp lên nén hương lòng tưởng nhớ và ghi lại hình ảnh của thầy nơi sâu thẳm trái tim con
 

Những dòng chữ thân yêu thầy trao con vẫn gìn giữ - Bài thơ hôm nào con đã thuộc từ lâu. Nhưng hình dáng thầy con không bao giờ nhìn thấy nữa - thầy đã đi rồi còn đâu.. !! Hôm nay, cho con thắp lên nén nhang lòng tưởng nhớ, và cho con được ghi lại hình ảnh của thầy trong sâu thẳm trái tim con ... Thầy ơi!

Hình ảnh ghi lại cuộc hội ngộ cùng Minh Trí - con trai thầy Cả và những người bạn đồng học tại bãi biển Nha Trang 30/04/2009
.
.
.
.
.
.
.
.
.
 .
 .
 
.
.
 .
.
.
.
.
.
 .
 .
.
.
.
 

Wednesday, September 10, 2014

CÔ GIÁO CŨ VÀ NHỮNG KỈ NIỆM NGỌT NGÀO...~.~.~5-6/2012

 .
Cơn mưa đã dứt từ chiều để lại vài vũng nước loang loáng nơi chỗ trũng  bên vệ đường. Đâu đó tiếng côn trùng nỉ non gọi bạn lẫn trong tiếng gió xào xạc tạo nên âm thanh bình yên quen thuộc nơi quê nhà...
.
Tối nay, tối đầu tiên nó về thăm Thị Trấn. Nhón cao người, hít một hơi thật đầy để cảm nhận hết bầu không khí mát mẻ, ấm áp, lòng nó như dịu đi. Mọi lo toan, tính toán, bon chen thường ngày tạm lắng lại. Hôm nay nó lên kế hoạch cùng các cựu học sinh 9/3 ghé nhà thăm cô giáo cũ...
.
.
Ngày ấy, như những cánh chim non chập chững bay vào khung trời mới - nửa háo hức, bồn chồn, nửa vụng về, lo lắng ... Đón tụi nó chính là cô, một cô giáo trẻ vừa ra trường đến từ phố Biển Nha Trang mang cái tên của nước - Kim Thủy. Cô nhỏ nhắn, xinh xắn có nụ cười thật hiền và giọng Bắc nhè nhẹ luôn tạo cảm giác dễ chịu, thu hút người nghe. Tố chất này mang cho cô một giọng hát tuyệt vời mà thuở học trò nó rất thích nghe.
.
Cô dạy lịch sử, môn học không làm nó hứng thú lắm... nhưng với cô những nhân vật lịch sử trở nên huyền thoại, hấp dẫn hơn, những trận chiến thêm phần sống động, lẫy lừng hơn ... Và vì thế môn này trong lớp tụi nó hầu như đứa nào cũng đạt kết quả tốt.
.
.
Gắn bó với nhau suốt 4 năm liền dưới mái trường Cam Lộc thân yêu. Nhớ lắm những buổi sinh hoạt văn nghệ ngoại khóa, những lần cùng nhau đi trồng cây gây rừng, đi lao động công ích dưới cái nắng như thiêu hay những đợt cắm trại qua đêm tại trường...tình cảm cô trò tụi nó cứ lớn dần và trở nên thân thiện gần gũi lúc nào chẳng rõ...
.
Trông cô hiền nhưng nghiêm khắc lắm nhé. Còn nhớ một hôm...trong giờ đổi tiết - cô có việc phải xuống văn phòng và dặn cả lớp giữ trật tự - giải lao tại chỗ ... Lần đó cậu bạn HT trêu nó chuyện gì đó ... làm nó "cáu tiết" ... không nói không rằng nó vác cây chổi quét lớp rượt đuổi anh chàng kia chạy "có cờ" qua hành lan các lớp khác...Kết quả bị cô phát hiện gọi lên và mỗi đứa lãnh một roi đau " thấu trời xanh"...hic...
.
.
Sau bao nhiêu năm gặp lại, cô không khác mấy so với ngày xưa. Vẫn  đôi mắt đen dịu hiền, vẫn nụ cười xinh duyên, và vẫn còn đó giọng nói ngọt ngào, thu hút cả tuổi thơ nó bên từng trang sử  tuy có phần sâu lắng, đầm thắm hơn, thân thiện và gần gũi hơn. cô trò rôm rả đủ thứ chuyện cũ mới...Thật vui!
.
Rời nhà cô, tụi nó tạt qua quán cafe gần đó nghe nhạc một lúc rồi chia tay ai về nhà nấy...
.
Đã về khuya, màn đêm đặc quánh thơm nồng hương cỏ, vài vì sao nhỏ rải ráclấp lánh sáng như những hạt ngọc trên nền trời đen thẫm, không gian yên tĩnh ... Thấp thoáng mấy ngọn đèn vàng le lói từ những quán cốc ven đường. Gió hiu hiu thổi mang lại cảm giác trong lành, mát mẻ ...Giây lát, nó chợt thấy như mình bé lại chìm dần, lắng sâu vào cái thanh bình, yên ả, mộc mạc, giản đơn và ngọt ngào của đất trời...
.
.
Có cái gì như cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp của một niềm hạnh phúc thật sự đang len lõi chạm thật khẽ vào trái tim nó. Nó chợt nhận ra nó đang tan dần và hòa lẫn vào tuổi thơ yêu dấu thuở nào. Tuổi thơ đong đầy nỗi nhớ! Đêm đầu tiên nơi làng quê mới tuyệt vời làm sao!
 .
.
 .
 ..
.

.






Saturday, September 6, 2014

CÒN KHÔNG... ÁNH TRĂNG TUỔI THƠ ?!

WO kn Trung Thu 2011 Ym
.
.
Trời chiều quang đãng, vài áng mây trắng lững lờ trôi bồng bềnh, vô định.... Vạt nắng hanh hao cuối ngày nhảy nhót trên tán cây trứng cá già nua trước sân nhà .... Hoàng hôn đang buông, nhẹ nhàng nhuộm kín bầu trời bằng sắc vàng cam, tuyệt đẹp!
Hôm nay trường tụi nhỏ tổ chức lễ rước đèn Trung Thu đón chị Hằng giáng thế... Chương trình nghe có vẻ hoành tráng với sự góp mặt của đoàn múa lân thành phố. Hai đứa nhỏ nhà Hoa háo hức lắm! Xúng sính trong bộ đồng phục học sinh mới, trông hai đứa đỉnh đạt làm sao! Chúng cứ mân mê mãi những chiếc lồng đèn hình thú xinh xắn mà ba chúng vừa mua. Trẻ con trong sáng, vô tư, hồn nhiên thật! Hoa chuẩn bị thêm ít nến, bánh, nước uống... và cả áo mưa nữa.... vì cái tính hay lo xa cố hữu của nó ...Ừ...."Sài Gòn chợt nắng, chợt mưa"... mà ...
.
 
Mấy cha con đi rồi đi rồi, nhà còn mỗi mình Hoa. Tự nhiên nó nhớ quay quắt những mùa Trung Thu tuổi thơ của nó. Ký ức chợt tràn về, ào ào như một cơn lốc xoáy .... cuốn nó trôi,  trôi mãi về ... vùng trời bình yên nơi chốn quê nghèo...
Hoa sinh ra trong một thị trấn nhỏ thuộc dải đất miền Trung nắng cháy. Nhà nó đông anh chị em nên cái nghèo đeo bám quanh năm. Hồi đó, cứ mỗi độ Trung Thu về bọn trẻ tụi nó thích lắm! Hoa khoái nhất những ngày trước tết, cả nhà cùng nhau quây quần trên chiếc chiếu trải trước sân. Ông trẻ lấy chiếc đàn cò cũ kỹ ca mấy bài vọng cổ nghe mùi không chê được! Thỉnh thoảng ông ngừng tay kể cho lũ trẻ con tụi nó mấy mẩu chuyện cổ tích, giọng ông trầm, ấm, truyền cảm .. nên chuyện nào qua lời kể của ông đều hóa hay đến lạ lùng! Bố, mẹ ngồi cặm cụi cắt cắt, dán dán làm cho tụi nó những chiếc đèn Trung Thu nho nhỏ, đó là những chiếc lồng đèn tự chế bằng bất cứ vật liệu nào có được: tre, giấy bóng kiếng, vỏ lon bia .....
 


.
Ngày Trung Thu đến, Mẹ Hoa mua vài chiếc bánh trung thu, ít kẹo, hoa quả bày lên bàn thờ cúng thiên địa, tổ tiên .... Nó vẫn nhớ như in những cái bánh Trung Thu ngày ấy... chiếc bánh nướng có màu nâu sẫm, thơm lựng, bé bằng ba ngón tay người lớn chụm lại, nhân chỉ đơn giản là đậu xanh và trứng....
.
 
.
Trăng rằm tháng tám nơi quê nó tròn và sáng lắm! Thêm những vì sao lấp lánh như điểm xuyến cho nền trời đen thẫm. Gió đêm lồng lộng thổi mát rượi, những chiếc lá dừa đung đưa chạm vào nhau tạo nên thứ âm thanh xào xạc nghe như tiếng nhạc ru êm lòng người...
.
Người lớn trong nhà kéo ra sân hóng mát, ngắm trăng, ăn bánh, uống trà, ngâm thơ, nói chuyện râm rang đến tận khuya..... Trong lúc chị em nó cùng đám trẻ trong xóm tụi tập, kéo nhau ra bãi đất trống bên hông nhà rước đèn, ca hát, diễn kịch... Tiếng hát trẻ con ngân nga, vang vang khắp xóm giữa đêm rằm .... trong trẻo, tinh khôi làm sao! 
.
 .
Khi trăng đã lên cao, đám trẻ con ai về nhà nấy, mẹ chia cho tụi nó mỗi đứa một phần bánh và dăm chiếc kẹo. Phải công nhận bánh Trung Thu ngày ấy sao mà ngon thế! Mấy anh chị em nó nhấm nháp từng chút một, ăn nhín nhín như sợ hết... vỏ bánh dòn dòn rất thơm, nhân bánh thì .. chao ôi....dẻo ơi là dẻo... cuối cùng là miếng trứng nhỏ xíu bùi bùi...
.

.
Sau này, anh chị em Hoa theo ba mẹ "di cư" vào Nam... tuổi thơ và những ký ức ngọt ngào đành gởi lại Thị Trấn. Bao năm trôi qua, ai nấy đều đã lớn, có gia đình riêng của mình... Mùa trung trở nên nặng nề bởi hình thức: quà cáp, biếu xén... trẻ con chỉ lơ mơ cảm nhận Trung Thu thông qua sách vở lời kể của bố mẹ, chứ không có cảm giác rạo rực, háo hức như bọn Hoa ngày nào.
.

 .
Ngẫm thấy buồn! Sống nơi phố thị phồn hoa cha mẹ xoay quanh công việc, trẻ con ngập đầu với tập sách, bài vở, ti vi, vi tính... Ngoài giờ học hầu hết bọn trẻ ru rú trong nhà... Thành phố, nhà nào biết nhà đó, họ khép kín trong nếp sống: "Đèn nhà ai nấy rạng ". Vì vậy, những phong tục tập quán rất truyền thống của dân tộc bị xóa dần trong giới trẻ.... Từ chiếc lồng đèn trung thu, người ta điện tử hóa bằng ánh sáng đèn điện, và máy phát nhạc ... vô hồn! Và... những chiếc bánh nướng, bánh dẻo "to đùng" với đủ hương vị thơm ngon, nhưng không còn ý nghĩa như xưa...
.
 
.
Tết Trung thu là của thiếu nhi, nhưng người lớn đã xâm phạm, nói đúng hơn là chiếm đoạt..... sự hồn nhiên ấy bằng những hành động hối lộ được ẩn vào trong từng hộp bánh. Năm nay, một hộp bánh có giá trị  hàng triệu đồng. Trao đổi với tôi, ông chủ nhiệm HTX khoe, có loại bánh nhân đặc biệt - bên trong cẩn vàng... !!!
Tuổi thơ ơi, ánh trăng  trắng ngà vẫn còn đó trên bầu trời đầy sao, nhưng bên trong vầng trăng ấy, hình như nó đang bị lưu mờ, vì ai... ?!

.
.
.