.
Kiếp nào tiềm thức xanh hồn đá
Mênh mông gió thoảng áng tơ trời
Xoay vần con tạo hòa sương khói
Hình bóng người thân khuất dần vơi.... KAT 5/12/2014
Thê lương đắng lòng người ở lại
Ngậm ngùi nuốt lệ giọt chia ly
Vẫy tay đưa tiễn từng yêu dấu
Hỏi ngày tái hợp còn bao xa!? Tuy Hanh Tran 4/12/2014
Ta về đếm lại cánh lá sầu
Phiếm thương giọt nhớ nỗi buồn đau
Thôi thì duyên số trời đã định
Mấy ai biết được phút qua cầu.... KAT 5/12/2014
Mênh mông gió thoảng áng tơ trời
Xoay vần con tạo hòa sương khói
Hình bóng người thân khuất dần vơi.... KAT 5/12/2014
Thê lương đắng lòng người ở lại
Ngậm ngùi nuốt lệ giọt chia ly
Vẫy tay đưa tiễn từng yêu dấu
Hỏi ngày tái hợp còn bao xa!? Tuy Hanh Tran 4/12/2014
Ta về đếm lại cánh lá sầu
Phiếm thương giọt nhớ nỗi buồn đau
Thôi thì duyên số trời đã định
Mấy ai biết được phút qua cầu.... KAT 5/12/2014
Chạm vào miền nhớ với ngỗn ngang, xốn xang bao kỉ niệm, không thể cầm lòng nữa, những giọt nước mắt cứ chực trào ra...
Trong cơn sốt mê man, mệt đến rã rời...em vẫn thấy bóng cô liêu xiêu
dưới ánh đèn vàng, căn nhà Yên Đỗ thuở nào, những chén bo bo ấm lòng,
những lần được cô cho tiền mua kem mút từ tủ kem của cô Câm đầu
ngõ.....Chuyến cấp cứu giữa đêm khuya mà tài xế không ai khác chính là
anh Trần Thế ... Ngày ấy nếu cô không phát giác ra đó là sốt xuất huyết và không có
bác tài T Bình Phương... không biết em còn có cơ hội ngồi đây viết
những dòng này không nữa....hic.... Dẫu thời gian có phôi pha... những
kỷ niệm về cô và các anh chị mãi còn đó không hề phai nhòa.....
Yên nghỉ trong thanh thản cô nhé!
Trần Thư
Cô và gia đình Bác Bảo tại nhà chị Vân
Nghe tin cô mất trong chiều đang đổ bóng! Bao kỷ niệm xưa chợt ùa về trong quay quắc, nhói lòng... Nhớ! nhớ làm sao cái ngày ngơ ngơ ngáo ngáo đặt chân trên đất Sài Thành lòng ngỗn ngang trăm mối lo về cuộc sống... Những ngày em Trần Thư lâm bệnh sốt xuất huyết được gia
đình cô và các anh chị xắn tay lên giúp. Còn nhớ hình ảnh anh Trần Thế trên chiếc PC đèo em đến bệnh viện....
Ngày qua ngày ...... đời chẳng có gì cho mình làm.....Thất nghiệp... cô đã dang rộng vòng tay cưu mang. Cô xin cho một chân làm bên
cầu chữ Y với bà chủ Cam.... Bỏ về,... Lại thất nghiệp bởi lẽ không thể hợp
với tính khí "Hổ Báo" của bà ấy được ...Phóc lên xích lô về lại Yên Đỗ lòng hồ hởi và chiều đó rủ Sáu Tị lai rai gò đen vì biết cô lại
cưu mang. ...Cô xin cho một chân làm phèn chua thế là có duyên
sống với gia đình cô tròm trèm một năm, thời gian không dài, không ngắn cho đời người nhưng đủ để xếp đầy ắp ngăn kỷ niệm với gia đình cô...
Nhớ những trưa hè nghe tiếng đàn dương cầm các chị buông ngón hay
những đêm lặng nghe cái đồng hồ dây kéo kêu tích tắc, tích tắc lẫn đâu đó là
tiếng thở dài, đôi mắt đăm chiêu của cô lo cho các chị làm lụng sớm
khuya. Một chút hương hoa thời mới lớn với mùa giáng sinh và ngày cuối năm cùng gia đình cô ấm yên...Đó là cô cưu mang...
Đôi lần chở cô đi gặp các bạn hàng đôi mắt trủng sâu của cô nhìn xa xăm! Hiểu là cô đang lo cho các con. Nỗi niềm phân ly của các con vì thời cuộc, vì mưu sinh, gánh nặng trên đôi vai gầy chưa dứt!
Cái ngày mà chén cơm là sự "Nghĩa Tình" vì nhà ai cũng chạy chợ từng bữa, lúc khoai, lúc củ, bữa cháo, bữa rau, áo quần ai cũng đầy miếng vá mà mọi người
thường tếu táo rằng: "TIVI , TỦ LẠNH chạy đầy đường” . Thế mà Ngôi nhà
Yên Đỗ của Cô “Thi Nhơn, Mạt Khách” người ra kẻ vào nườm nượp…Cô lại cưu
mang...
Thế rồi trời không phụ. Mùa hè năm 1984, đứng trên ban công, tiễn gia đình cô ra phi trường, sau màn đấu trí căng thẳng, tình "Mẫu Tử" đã chiến thắng mang về sự đoàn tụ cho gia đình cô, Tuy vậy trong đôi mắt trũng sâu của cô vẫn đau đáu vì tin con gái Út Cưng vẫn biệt tăm và vì bà con thân quen từ nay ngàn trùng cách xa!
Bao mùa Xuân đã đi qua, thi
thoảng dăm ba thùng hàng quần áo, những món quà mang tên các anh, chị gởi về...Một
chút nắng ấm rạng ngời sắc xuân có được....Cô đã Cưu mang...
Dòng thời gian lại trôi!
Thời mở cửa, cô quay về gặp chị em, con cháu mừng vui náo nức kháo đủ
chuyện cô nghe… Chất chồng cả niềm vui lẫn nỗi buồn và cả những giọt nước mắt trong mỗi chuyến đi về thăm quê nhà của cô.... Những ngày cuối đời anh Trần Trọng tại Việtnam được cô cận kề chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ... Để rồi một đêm anh thanh thản ra đi êm ả trong vòng tay cô, người mẹ già còm cõi. Càng hiểu cô hơn, người phụ nữ can trường đảm đang! Cô còn tính mua nhà ở Việt
nam để về quê an hưởng tuổi già... suýt tí nữa được làm hàng xóm cùng cô... Con lại may mắn có duyên hàn
huyên trò chuyện chung tay với Cô.....
Thời gian trôi dăm ba năm Cô lại về...
Rồi một ngày, Tiễn cô ra sân bay, con hỏi cô bao giờ về chơi? Đứng trong barier chợt thấy tay cô run run gầy guộc, miệng mỉm cười đôn hậu: Ừ, có dịp cô sẽ về! Nhưng hiểu là xa xăm, xa xăm lắm! Tóc cô đã trắng như bông, bóng cô xiêu xiêu gầy guộc khuất dần nơi cửa ngõ phòng cách ly....
Hôm nay con đường Yên đổ đã không còn là nó, (Lý Chính Thắng )! Ngôi nhà xưa còn đó,vẫn khách ra vào khi dày khi thưa, Nhưng sao xa lạ quá! Phải chăng, thời gian đã phủ mờ ký ức? Không! Mà bởi lẽ, cô, người chủ nhân ký ức thời Yên Đỗ của con, đã ra đi mang hết những góc phố, hàng cây quen thuộc trong con!
Thời gian như ngưng đọng - giờ này - con dành nhiều phút tưởng nhớ đến cô. Người cô kính yêu ! Con kính mong hương hồn cô ra đi thanh thản, sớm được siêu thoát nơi miền cực lạc. Con biết trên cao cô đang mĩm cười mãn nguyện những gì Cô đã mang lại cho đời .... CÔ ĐÃ CƯU MANG
Nơi xa, không được chung tay với các anh chị. Em xin san sẽ nỗi đau chung với anh Trần Thế, chị Vân, anh Trần Thủy, chị Cào, chị Bé, các anh con rể, các chị con dâu, các cháu Nô, Bách ...v...v... Cùng Cô Túy, Bác Bẻo, Bố Di,Bà con thân tộc gần xa, lời cầu mong Sức Khỏe, An Bình, Chóng lấy lại thăng bằng cuộc sống. Ngày mai nắng gió lại đong đầy, Cái CHẤM hết xuống dòng, lại là cái bắt đầu Cho một chữ VIẾT HOA
Rồi một ngày, Tiễn cô ra sân bay, con hỏi cô bao giờ về chơi? Đứng trong barier chợt thấy tay cô run run gầy guộc, miệng mỉm cười đôn hậu: Ừ, có dịp cô sẽ về! Nhưng hiểu là xa xăm, xa xăm lắm! Tóc cô đã trắng như bông, bóng cô xiêu xiêu gầy guộc khuất dần nơi cửa ngõ phòng cách ly....
ReplyDelete