.
Trưa
tháng tư đầy nắng, cái nắng chói chang nơi này luôn gợi mình nhớ về thị
trấn Cam Ranh bé
nhỏ với vô vàng những kỷ niệm của một thời thơ ấu ngu ngơ, những ước
mơ tuyệt đẹp về một thế giới tương lai rộng mở tràn đầy hạnh phúc. Tuổi
thơ trong trẻo như những hạt sương mai đã chấp cánh cho
mình vào đời, dạn dĩ, tự tin...
..
.
Giật
mình ngoảnh lại ... gần một nửa đời người đã qua... Nhớ lắm những khuôn
mặt trẻ thơ tinh
nghịch, những tiếng cười giòn giã trong vắt giữa trưa hè yên ả. Thèm
được một lần nữa nhỏ để lại được đắm mình trong vòng tay yêu thương vỗ
về của mẹ cha, thầy cô, bạn bè ...
Hành trình vào đời lắm
ghập ghềnh, gian nan, thử thách song cũng không ít thú vị. Lúc đầu do
quá sợ hãi ... lắm lúc mình co cụm lại... tự nhốt mình vào một vỏ ốc dày
cộm. Dần dần, cuộc sống cho mình nghiệm ra một điều:
khi trãi lòng mình với mọi người, mình sẽ nhận ở họ sự đồng cảm, sẻ
chia... và... điều đó thật hạnh phúc, thật diệu kỳ làm sao!!!
.
.
Đâu
đó vẳng lại khúc nhạc buồn nghe não nuột… “ Đã bao năm rồi không về
miền trung…” .
Nhớ Cam Ranh và các bạn thật nhiều! Cuốn mãi theo dòng xoáy cuộc đời …
có khoảnh khắc nào chợt nghĩ về nơi ấy!? Thị trấn nhỏ bé chói chan
ánh nắng mùa hè, lỏm bỏm nước mùa mưa… và những vệt
nắng chạy dài trên con đường đất đỏ đầy bụi vào những buổi chiều cuối
năm… Nơi đã ôm ấp, gói gém tất cả niềm vui, nổi buồn của một thời niên
thiếu…!
.
Cám ơn Cô Kim Thủy và các bạn đã cho mình những ngày hè vui tươi, thú vị.
No comments:
Post a Comment