Saturday, November 22, 2014

THẦY ƠI !

Thầy trò chúng tôi vẫn đến trường như đàn ong chăm chỉ chắt chiu dòng mật vàng cho cuộc sống đầy cam go
 

Tình cờ lật lại cuốn lưu bút ngày xưa....Nhìn trang bìa ố vàng theo dòng thời gian, tim tôi bỗng trào dâng bao nỗi niềm... Lật từng trang, từng trang - quá khứ tuổi thơ xoay vần trong nhung nhớ. Tuổi thơ ấy, như những làn sóng nhỏ luôn tung tăng bên ghềnh đá, như cánh hoa dại thơ ngây dưới mái trường. Nơi ấy, có bạn tôi và Thầy Cả của chúng tôi !

 

Vệt nắng chiều len lỏi rọi vào tiềm thức xa xăm đâu đó ẩn hiện bóng dáng thầy tôi ... Ngồi đọc lại từng vần thơ thầy viết trên trang lưu bút trước ngày tôi xa rời mái trường Cam Lộc mà cứ ngỡ thầy vẫn còn đây... Đôi môi ấy luôn nở nụ cười thân thiện, ấm áp. Cặp kiếng cận "to đùng", "dầy cộm", càng làm gương mặt thầy đậm hơn nét nhân hậu, hiền hòa...

 

Minh Trí (con trai Thầy tôi ) & Tiến - cả hai đều là bạn đồng học của tôi
 
Ai nói toán học là hiện thân của sự khô khan, nhưng với thầy tôi - những con số trở nên những vần thơ sống động - thầy không khô như những hằng số đáng nhớ, những phương trình . X- Y.... Và ... Dù cuộc sống ngày ấy có đạm bạc, nghèo khổ đến đâu vẫn không thể lay chuyển trái tim nhân ái của thầy tôi. Thầy dạy chúng tôi  bằng cả tấm lòng ... chưa bao giờ tôi nghe thầy nhắc lũ học trò nghèo chúng tôi đóng tiền học phí. Vì vậy, bao  lớp học trò nghèo như tôi chẳng ngại ngùng, mặc cảm đến học thêm nhà thầy. Giờ học của thầy, bọn trẻ chúng tôi vui như ngày hội. Mà thật kỳ lạ, thầy dạy môn toán mà thích thơ ca!? Thầy làm chùng dây thần  kinh căng thẳng của chúng tôi bằng những vần thơ lẫn trong những tràng cười sảng khoái...

 
           Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,
           Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.
           Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,
           Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.
.
           Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,
           Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.
           Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,
           Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.

           Anh chờ đợi một lời em giải thích,
     Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.
           Hệ số đo cường độ của tình thương,
           Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.

           Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,
          Tính không ra phương chính của cấp thang.
          Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,
          Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.
             .......


Thầy vẫn đọc nhiều bài thơ về toán học hay như thế vào những giờ lên lớp! Có lẽ, đây chính là "tuyệt chiêu" của thầy nhằm khích thích bọn trẻ chúng tôi yêu say đắm môn học khô khan này.

 Bằng cách này thầy âm thầm trao chúng cho tôi bao kiến thức mà không đòi hỏi bất kỳ một sự đền đáp nào. Trước lớp, chưa một lần tôi thấy thầy cáu gắt, than vãn dẫu ngày ấy với đồng lương giáo viên còm cỏi thầy phải cõng trên lưng gánh nặng gia đình (gần một tiểu đội chứ hổng ít), chồng chất bao nỗi lo .... Phải chăng, chúng tôi - những đứa học trò ngây thơ ưa nghịch phá, đã phần nào xua tan những phiền muộn hiện trên mái tóc hoa râm của thầy - sắc trắng của nhọc nhằn, bươn chải.... Lúc ấy, chúng tôi nào biết được xã hội tạo nên đời sống khốn cùng mà mỗi người dân quê tôi phải gánh chịu! Tuy nhiên, dù cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc - thầy trò chúng tôi vẫn đến trường như đàn ong chăm chỉ chắt chiu dòng mật vàng cho cuộc sống đầy cam go. 

Nhớ lắm mái trường ọp ẹp ngày xưa  - quanh năm "bốn bề lộng gió". Hầu như lớp nào cũng vậy, đố ai tìm được một cái ghế đẹp dành cho giáo viên. Trường tôi phải xếp vào "danh lam thắng cảnh" nghèo nhất thế giới có lẽ vây..hihi... Nhưng  ngôi trường này luôn đẹp mãi trong ký ức tôi bởi cái giàu có, thịnh vượng của tình nghĩa thầy trò.  Tuổi thơ của tôi được hồn nhiên ôm trọn những dãy số, những phương pháp giải toán  thầy trao tặng...
 

Cánh chim nhỏ tìm về tổ ấm


Suốt cuộc đời thầy đứng cho các em ngồi đó là "tâm huyết" của thầy ... Ngờ đâu ít lâu sau thầy tôi không còn có thể đứng được nữa. Trong một lần chuẩn bị đến lớp, đôi chân của thầy quỵ xuống, không đứng vững - Căn bệnh ác nghiệt cướp dần cơ thể thầy. 

Thầy ơi! Làm sao con quên được năm cuối cấp hai khi con đưa thầy quyển lưu bút xọc xệch được con tự tay đóng lại từ những trang vở còn thừa vào cuối niên học, xin thầy viết vài dòng lưu niệm.  Thầy đón nhận mà con thấy khóe mắt thầy dường như ngấn lệ. Ngày hôm sau, thầy trao cho con bài thơ, từng dòng thơ chan chứa cảm xúc...


 GỞI TRÒ THƯ
Vài dòng thơ thẩn gởi trò Thư
Cha mẹ thầy cô nở nụ cười
Học chắc chăm ngoan ai cũng mến
Cấp ba chào đón đóa hoa tươi

Đối Thư Thầy Cả như gia đình
Đối xử với nhau rất hữu tình
Nên đọc bài thơ ba má biết
Trước sau như một vẫn là mình

Xưa nay thích cảnh với bông hoa
Chút ít lời thơ để gọi là
Tiêu khiển tinh thần cho thoải mái
Vẫn là Thầy Cả tính xuề xòa

Gần năm mươi tuổi đã già rồi
Con cháu bao giờ cũng mến thôi
Giúp đỡ cho nhau là chủ yếu
Lúc nào tình cảm cũng không vơi

Thơ ra như gió để vui thôi
Chẳng nháp làm chi cũng tuyệt vời..
 
                                                                                                                            ThầyCả
                                                                                       
Con thắp lên nén hương lòng tưởng nhớ và ghi lại hình ảnh của thầy nơi sâu thẳm trái tim con
 

Những dòng chữ thân yêu thầy trao con vẫn gìn giữ - Bài thơ hôm nào con đã thuộc từ lâu. Nhưng hình dáng thầy con không bao giờ nhìn thấy nữa - thầy đã đi rồi còn đâu.. !! Hôm nay, cho con thắp lên nén nhang lòng tưởng nhớ, và cho con được ghi lại hình ảnh của thầy trong sâu thẳm trái tim con ... Thầy ơi!

Hình ảnh ghi lại cuộc hội ngộ cùng Minh Trí - con trai thầy Cả và những người bạn đồng học tại bãi biển Nha Trang 30/04/2009
.
.
.
.
.
.
.
.
.
 .
 .
 
.
.
 .
.
.
.
.
.
 .
 .
.
.
.
 

No comments:

Post a Comment