Sài Gòn Ngày 26 tháng 05 năm 2016
Khoảng lặng hè cuối cấp
Tháng năm về, đàn ve đã
rủ nhau rộn rã ngân vang khúc hát gọi hè, cành phượng vĩ thắp những chùm đèn lồng
đỏ rực đung đưa theo gió làm sáng cả góc sân trường. Bản nhạc quen thuộc bao
nhiêu năm sao hôm nay nghe buồn lạ! Năm năm tiểu học trôi nhanh như một cơn gió
thoảng! Thầy cô còn đây, kỉ niệm còn đó, cảm giác bồi hồi của ngày đầu cắp sách
đến trường vẫn đầy ắp và nguyên vẹn, vậy mà hôm nay chúng con lại sắp phải chia
tay thầy cô, bạn bè….
Phút này đây trong con đang
trào dâng bao nỗi xuyến xao khó tả! Nhớ quá những ngày xưa ấy, thương giọt nắng
đầu tiên rọi vào trang sách ê a chữ i tờ nơi mái trường Trung Nhất thân yêu này…Đàn
chim non ngày nào từ muôn nơi hội tụ về đây mang tâm trạng rụt rè, ngơ ngác, lo
âu, sợ sệt…Cũng chính trong phút giây đầu tiên đó lòng chúng con như được sưởi ấm
bởi ánh mắt trìu mến, nụ cười thân thiện, cái nhìn bao dung, sự chỉ vẻ tận tình
của các thầy, các cô – những người không quản ngại ngày đêm, mưa, nắng … chong
đèn, soi đuốc mang ánh sáng tri thức soi bước chúng con đi. Lặng lẽ như những
dòng sông đem phù sa bồi đắp cho cuộc đời thầy cô đã cẩn thận gói ghém những gói
hành trang đạo đức – tri thức – niềm tin chắp thêm đôi cánh ước mơ cho chúng con
bay vào vùng trời mới. Trên bước đường tương lai
có thể chúng con sẽ gặp không ít trở ngại, va vấp nhưng chúng con luôn tin
rằng thầy cô mãi đứng nơi đây dõi theo từng bước chân, tiếp thêm cho chúng con
niềm tin và sức mạnh để vượt qua “giông gió” cuộc đời! Trường ơi, Thầy ơi, bạn ơi, con sẽ ghi lại những năm tháng thân yêu vào trang ký ức của mình…
Bằng cả tấm lòng mình con
xin gởi đến quý thầy cô lời tri ân chân thành nhất – Kính chúc các thầy cô thật nhiều
sức khỏe, sự nhiệt huyết để mãi là người soi đường dẫn lối, đưa ước mơ hoài bão
của những thế hệ sau này bay cao, bay xa…
Bé Kiều Ngọc Tú Anh