Thursday, May 15, 2014

ÔNG BỤT CỦA ĐỜI CON / Tác giả: Nguyễn Thị Thanh Hoa

.
Đọc bài viết tôi không khỏi bồi hồi, xúc động ... cám ơn tác giả đã cho tôi cảm nhận sâu sắc về tình cha thông qua bài viết với câu từ mộc mạc, giản dị, chan chứa thương yêu...
.
Tự bao giờ trong trái tim con, bố đã chiếm một góc thật lớn, không gì có thể sánh bằng. Bởi lẽ tuổi thơ con đầy ắp những kỷ niệm chan chứa thương yêu của bố, mà con nghĩ suốt đời này mình không thể quên!
.
Đó là những tháng ngày rất đỗi gian nan mà bố đã phải vất vả bươn chải vì con, để mỗi lần nghĩ đến con lại nghẹn ngào và thấy mình có thêm sức mạnh bước tiếp giữa cuộc đời.
.
Có bố làm chân
Nhà có bốn chị em nhưng con lại là gánh nặng lớn nhất của bố mẹ vì đôi chân tật nguyền - di chứng của cơn sốt viêm não Nhật Bản khi con mới lên 2. Nhà mình lúc ấy thuộc vào dạng nghèo nhất làng. Mẹ phải oằn lưng gánh thúng lúa, mớ khoai ra chợ bán kiếm từng đồng lẻ lo bữa ăn cho gia đình. Bố thì ai cần việc gì là nhận làm lấy: phụ hồ, sửa xe đạp, sửa điện, bán nước chè... 
 .
Cả bố và mẹ làm quần quật, vất vả suốt ngày đêm nhưng gia đình mình vẫn không thể khấm khá lên được, bởi tất cả những gì nhà mình có và vay mượn được đều phải dồn lại để đưa con ra Hà Nội điều trị. Giờ nghĩ lại con vẫn không thể tưởng tượng nổi khi đó bố mẹ đã làm cách nào để xoay xở được khoản tiền “to bằng trời” đưa con đi chữa bệnh ngoài thủ đô đến bảy lần như thế!
.
Con đến tuổi đi học. Nhìn đôi chân con mẹ ngậm ngùi: “Thôi đành để nó ở nhà vậy, anh ạ!”. Nhưng bố dứt khoát: “Không được! Con mình đã tàn tật như thế này, không thể để nó cũng bị liệt luôn về trí tuệ. 
.
Phải giúp nó “tàn nhưng không phế” chứ!”. Thật tình lúc đó con lo lắm bố ạ. Con sợ bị bạn bè chê cười nữa. Nhưng nhìn nét mặt quả quyết và cái siết chặt tay của bố, mọi lo lắng, sợ hãi trong con dường như tan biến.
.
Thế là ngày hai buổi bố lại nhấc bổng con lên chiếc xe đạp có khung ngang chắn trước chở con tới trường. Nói là chở nhưng thật ra là dắt bộ, bởi vừa đi bố vừa phải giữ cho chân con không bị đụng vào căm xe. Ngày nắng, con đường nghi ngút bụi. Bụi bay tứ tung và bám cả vào áo quần, vào khuôn mặt của bố. 
.

No comments:

Post a Comment